Dường như rất quan tâm để ý, nhưng ánh mắt không có một tia lo lắng.
“Chuyện này ta làm sao biết rõ. . . . . .”
Trong lòng vốn là vội vàng, nhưng Lộ Nhi lại không thể đuổi tôn đại thần này đi, chỉ có thể tùy ý ứng phó.
“Haiz, Khánh Vương cũng thật là đáng thương, vốn là một mỹ nam tử trẻ tuổi phong độ, hiện tại thì hay rồi, lại thành một phế. . . . . .”
Chữ “nhân” còn chưa nói ra, Lộ Nhi quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta một cái, cả giận nói:
“Thái y đều đã nói không có chuyện gì, chẳng lẽ công chúa lại hi vọng Khánh Vương gặp chuyện không may sao? Công chúa, thật ra thì ở chỗ này của ta nói thế nào cũng không sao cả, ta sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không lắm điều, nhưng nếu như bị người khác nghe được, thật khó nói. . . . . .”
Hừ, nàng ta muốn làm gì chứ? Bôi nhọ Khánh Vương như vậy, không phải là vì để cho nàng cảm thấy đau lòng sao?
Cảm thấy đau