Lộ Nhi bất đắc dĩ trở lại, không hiểu hỏi:
“Lộ Châu nào?”
Khóe miệng Hướng Quân nhếch lên, hai mắt cười mà như không cười nhìn chằm chằm Lộ Nhi:
“Nàng thử nói xem? Ta thấy nàng cũng không phải là hoàn toàn quên hết, tự mình nghĩ. . . . . .”
Mồ hôi, căn bản là nàng không mất trí nhớ có được hay không?
Cái gì mà toàn bộ quên mất hay không hoàn toàn quên hết chứ?
Lộ Nhi thở dài, nghĩ đến lời của Tiểu Mê, nàng bất đắc dĩ nói:
“Hướng Quân, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm. Tôi không mất trí nhớ, nhưng tôi xác định, tôi không biết anh. . . . . .”
Hừ, trở nên ngay thẳng!
Hướng Quân hừ lạnh một tiếng, thật ra thì đã có lúc nào Lộ Châu gọi hẳn tên của hắn?
Nàng không dám gọi, cũng không thể gọi, nàng chỉ biết yểu điệu gọi hắn là điện hạ!
Mà Lộ Châu bây giờ, há mồm là Hướng Quân, ngậm miệng cũng là Hướng Quân, giống như gọi hắn là Hướng Quân chính là một chuyện rất đương nhiên.
“Thật sự? Lộ Châu, nàng làm như vậy, có mệt hay không ?”
Mồ hôi, tại sao vẫn là Lộ Châu? Hắn gọi mình là Lộ Châu, chẳng lẽ, Lộ Châu là một nương nương?
“Hướng Quân, tôi đã nói