Ánh mắt lạnh lẽo, Hướng Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, hắn là ai chứ?
Hắn là người biết nhìn, vô cùng thông minh, ngay cả nữ nhân của mình đều không biết?
Chuyện cười, chuyện cười thiên hạ!
“Nhưng, Hướng Quân, tôi thật sự không biết anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh. Tôi chỉ nhìn thấy một bức họa giống anh mà thôi. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, bọn họ nói tú tài gặp phải binh, có lý cũng không cãi được.
Nàng không phải là tú tài, cũng không hề gặp binh lính, làm thế nào ngay cả có lý cũng không cãi được chứ?
“Lộ Châu, nhìn vào mắt ta. . . . . . Nàng dám nói, cho tới bây giờ chưa từng biết ta sao?”
Cái gì chứ, không biết là không biết, nàng lại chưa từng gặp hắn, có gì phải sợ?
“Được, tôi dám nói, tôi Bạch Lộ Nhi sẽ không nói dối, tôi thật sự chưa từng gặp anh, không biết anh!”
Nhìn ánh mắt mê người kia, giống như dòng suối thâm sâu, Lộ Nhi cúi thấp, muốn tránh thoát ra cũng không dễ dàng!
Nhưng nàng là Bạch Lộ Nhi,