Trong cung, người thích nàng ta cũng chỉ có Hoàng thái hậu, Hiên Vương trực tiếp đến chỗ của Hoàng thái hậu tìm nàng ta.
Nhìn công chúa tươi cười như hoa, mắt phượng nguy hiểm híp lại.
“Hiên nhi, làm sao con lại tới đây ? Vừa rồi công chúa nói. . . . . .”
Sắc mặt Hoàng thái hậu không phải là rất tốt, mà công chúa lúc này cũng tái mặt, sợ hãi nhìn Hiên Vương.
“Nói gì?”
Rõ ràng nên là vạn phần lo lắng, nhưng lúc này Hiên Vương thấy công chúa lại càng thêm tỉnh táo lại.
“Lộ Nhi đâu? Nàng có khỏe không?”
Làm như không nhìn thấy Hiên Vương đang tức giận, Hoàng thái hậu đột nhiên đổi đề tài, dường như nhẹ nhõm hỏi.
“Lộ Nhi? Chuyện này nên hỏi công chúa một chút. Công chúa, cô nói xem? Lộ Nhi có khỏe hay không?”
Hiên Vương mắt phượng rét lạnh, thanh âm hơi cất cao. Vốn là đôi mắt đen như mực, lúc này lại từ từ biến thành màu lam.
Hoàng thái hậu run rẩy, Hiên Vương nổi giận, mắt màu lam, tượng trưng cho nổi giận, màu sắc càng đậm, tức giận cũng càng lớn.
“Ta, ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là thấy nàng cùng một bạch y nam tử.