“Hiên nhi, con buông tay, buông công chúa ra! Không nên kích động, không thể . . . . . .”
Thấy tay Hiên Vương đột nhiên áp đến cổ công chúa, nhi tử của bà, võ công rất cao, nếu không cẩn thận, thật sự có thể . . . . . .
Nghe thấy lời của Hoàng thái hậu, Hiên Vương quay đầu, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hoàng thái hậu một cái, bà bị dọa sợ đến nỗi rụt cổ, cũng không dám nói một câu nào.
“Công chúa, lỗ tai của cô không sao chứ?”
Thấy công chúa không trả lời vấn đề của hắn, tròng mắt Hiên Vương hơi híp, thanh âm càng thêm không vui.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Sợ, run rẩy, tay trên cổ rõ ràng là ấm áp, nhưng vì cái gì, nàng cảm thấy chỉ có lãnh ý thấu xương ?
Ánh mắt của hắn rất lạnh, thật lạnh, trong mắt màu xanh ngọc, giống như hàn băng ngàn năm, xinh đẹp nhưng không dám đến gần!
“Hắn ở nơi nào, Lộ Nhi ở nơi nào?”
Tay hơi dùng sức, công chúa chỉ cảm thấy hít thở không thông, nàng