Nàng vươn tay, dùng hết khí lực toàn thân vung lên, chưa nghe được thanh âm vang dội của cái tát, tay lại bị hắn ôn nhu cầm, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng in lại nụ hôn:
“Lộ Châu, nàng vẫn nhiệt tình như vậy. . . . . .”
Chuyện hình như là thật sự sáng tỏ rồi, Lộ Nhi thành Lộ Châu, Hướng Quân rộng lượng cái gì cũng không hỏi, ngay cả phong yến cũng không ăn, trở về nghỉ ngơi!
Bọn họ chuẩn bị ngày mai sẽ rời đi.
Vô tri vô giác đi ra ngoài, trong phòng mọi người vẫn đang ngồi đó, trừ, Hiên Vương ra!
Nhìn chỗ ngồi trống trơn kia, tâm Lộ Nhi, rất đau!
Hoàng thượng không nhìn nàng, mà Hoàng thái hậu giống như người không liên quan, mọi chuyện cùng với lúc nãy không có gì khác nhau ——
Trừ, bên cạnh nàng, không có hắn!
Ngày thứ hai, Hướng Quân sẽ phải rời đi, trong xe ngựa hào hoa kia có thêm một nữ nhân, một nữ nhân mang thai.
Xe ngựa lắc lư đi, không ít người đến tiễn biệt, bọn họ cũng đều biết, Hướng Quân tới đây là tốt như thế, vốn tính toán ở lâu