Thật hy vọng, chàng có thể tới nhìn Lộ Nhi, cho dù là gặp mặt lần cuối, cũng tốt!
Chẳng qua là, mây trên trời, thật là trắng thật là trắng, trời, thật xanh thật xanh, mặt trời, cũng rất rực rỡ. . . . . .
Nhưng chàng vẫn chưa từng xuất hiện. . . . . .
Hoàng cung đã rất xa, xe ngựa đi càng lúc càng nhanh, chung quanh có binh lính mở đường, xe ngựa đi rất nhanh!
Đôi mắt Lộ Nhi nhìn thẳng, nhưng bóng người kia, vẫn chưa từng xuất hiện. . . . . .
“Nàng không cần nhìn nữa! Hắn sẽ không tới. . . . . .”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, từ đỉnh đầu vang lên, Lộ Nhi không ngẩng đầu, lại buông màn xe xuống, trong xe ngựa cũng không phải là rất tối, nhưng rất yên tĩnh cô quạnh!
“Lộ Châu, hãy nhớ thân phận của nàng!”
Thanh âm lạnh như băng, mang theo mệnh lệnh không cho cự tuyệt, bay tới trong tai Lộ Nhi, nàng chỉ cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.
“Ta nói rồi, ta không phải là Lộ Châu. . . . . .”
Ngẩng đầu lên, Lộ Nhi không sợ nhìn