Thật ra thì Hướng Quân cũng cực kỳ ân cần, mặc dù bình thường hắn rất lạnh lùng, nhưng. . . . . .
Nhưng ở trên đường, vẫn luôn lo lắng đến cảm thụ của nàng. Bây giờ nàng mang thai, căn bản cũng không thích hợp ngồi xe, có điều Hướng Quân sẽ không băn khoăn đến điểm này, hắn sẽ chú ý thân thể của nàng, nhưng cũng không dừng lại.
Đây là một khu vườn rất lớn, hoa cỏ đung đưa, ba chữ “Tuyết Lê Viện” rất to, mà trong vườn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, chim chóc bướm nhỏ bay không ngừng.
“Nương nương, đây vốn dĩ là nơi ở của người đó, rất đẹp đi!”
Tiểu Mê vui vẻ nhìn Lộ Nhi, Lộ Nhi nhăn mày, nàng chưa từng ở nơi này, nàng không phải là Lộ Châu!
Thấy Lộ Nhi không vui mừng, Tứ công công vội vàng ho khan mấy tiếng, cười xòa nói:
“Đi đường lâu như vậy, nương nương chắc là vô cùng mệt mỏi? Nô tài sẽ bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng, nương nương tắm rửa trước, một lúc sau thái y sẽ tới đây, thêu phường cũng sẽ an bài người đến giúp nương nương đo