Tắm, cuối cùng cũng không ngâm quá lâu, theo đôi tay khéo léo vuốt ve, Lộ Nhi rất nhanh đã buồn ngủ. Bởi vì nàng ngủ rất sâu, Tiểu Mê bọn họ không đánh thức nàng, đợi nàng ngủ đủ, đã là hoàng hôn hôm sau.
Tắm, ăn cơm, đoán chừng Hướng Quân bề bộn nhiều việc, nghe nói đến bây giờ cũng chưa từng tới đây một chuyến.
Thật ra thì, mọi thứ ở đây đều không tệ, trừ bên cạnh không có Hiên Vương ra, không có cái ôm quen thuộc ấm áp đó, thì dường như mọi chuyện cũng không khác mấy.
Nhưng tất cả lại không giống nhau, nhìn nơi xa lạ này, nơi xa lạ không có một chút quen thuộc, trong lòng Lộ Nhi cũng càng thêm mờ mịt.
Mà ngày đó, giống như giấc mộng Nam Kha**, đến bây giờ nàng cũng chưa từng nằm mơ thấy qua tình cảnh tương tự.
**giấc mơ hão huyền. Có thể tìm hiểu thêm trên google.
Vậy là ý gì?
Là Lộ Châu chân chính báo mộng cho nàng ư?
Người nam nhân kia là ai?
Dường như rất bí ẩn, đến bây giờ, trong lòng Lộ Nhi chẳng những không rõ ràng, ngược lại là càng thêm mờ mịt.
“Nương nương. . . . . .”
Đi tới nơi này, cũng coi là chấp nhận thân phận này,