Lộ Nhi đi cũng sáu bảy ngày rồi, Hiên Vương lại tới biên cương!
Ngày đêm thần tốc, không chút dễ dàng chạy tới nơi này, lại không nghĩ rằng vừa đúng lúc cứu Hiên Vương một mạng!
Hắn là vì Lộ Nhi mới làm như thế. Nếu như không phải là Lộ Nhi, hắn cũng không thèm ở dưới trướng Hiên Vương!
“Ngươi đã nói, nếu như ta buông tay, ngươi cũng sẽ không buông tha. Cô Ưng, ta đã buông tay, chẳng qua là nàng cũng không thuộc về ngươi. . . . . .”
Nàng là người của Hướng Quân, là nữ nhân của Hướng Quân!
Vết thương trong lòng, bỗng nhiên bị người xé ra, Hiên Vương đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, chân mày cũng nhăn lại.
“Ngươi. . . . . . nữ nhân của Hướng Quân? Đi, đi theo ta. . . . . .”
Kéo y phục của Hiên Vương, Cô Ưng bay xuống dưới thành, binh lính chung quanh muốn ngăn trở, nhưng Hiên Vương trừng mắt lạnh, bọn họ cũng không có một ai dám động !
Biên cương, bình thường cũng rất là thê lương, kéo giữa bãi cỏ xanh, Cô Ưng một quyền nện trên mặt Hiên Vương.
Hiên Vương không đánh trả, khóe miệng tràn ra vài tia máu đỏ, hiện tại hắn