Hắn cũng chỉ là người ngoài, nhưng hắn tin tưởng Lộ Nhi, mà Hiên Vương, là phu quân của Lộ Nhi, không nghĩ tới hắn ta không tin Lộ Nhi?
“Sự thật như thế, ngươi cho rằng ta nguyện ý tin tưởng sao?”
Hiên Vương vội đến mù quáng, vì Lộ Nhi, đêm hôm khuya khoắt hắn vào cung gặp hoàng huynh, mất sức chín trâu hai hổ thuyết phục hoàng huynh, nhưng đến cuối cùng thì sao?
Hắn tin tưởng nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại lừa hắn, bị nàng lừa gạt xoay như chong chóng!
“Sự thật, chuyện gì là thật? Mắt thấy cũng không nhất định là thật. . . . . . Hiên Vương, ta cho rằng ngài là một nam tử rất chín chắn, không nghĩ tới. . . . . .”
Cô Ưng thở dài, một đấm lại bay tới, nhưng lần này Hiên Vương không chờ bị đánh, hắn chợt trợn to hai mắt, không hiểu hỏi:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi biết cái gì?”
“Ta, ta cái gì cũng không biết. . . . . . Ta chỉ biết, có người đần hết thuốc chữa!”
Mấy quyền nhanh nhẹn bay đến,