Ngoài thư phòng có mấy khóm trúc xanh thanh nhã, nơi này không có muôn hoa khoe sắc, màu xanh lục nhàn nhạt khiến cho nơi đây thật tĩnh mịch!
Gió nhẹ lướt qua, trúc xanh theo gió nhẹ nhảy múa, bóng trúc in trên mặt đất không ngừng đung đưa theo gió. . . . . .
Giống như họa sĩ ưu tú nhất cầm cây bút thần kỳ làm cho cả vùng đất mang theo chút màu sắc.
Nhìn gió nhẹ, bóng trúc, tâm Lộ Nhi vốn có chút phiền não vậy mà giờ đây cảm thấy bình tĩnh trở lại ——
Xem ra Vương gia cũng không phải là chỉ có mỗi cái mã!
Ít ra bên ngoài thư phòng được thiết kế rất nghệ thuật, là một nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính!
Nhưng hắn sẽ thưởng thức ư?
Nghĩ đến người tính tình xấu xa, luôn luôn thay đổi, nghĩ đến hắn là người dã man không nói đạo lý, Lộ Nhi lắc đầu một cái ——
Có lẽ hắn chính là một võ tướng, nếu không làm sao sẽ ——
Thiếu kiên nhẫn như vậy?
Nàng đứng ở trước phòng ngắm phong cảnh, người trên nóc nhà nhìn nàng ngắm phong cảnh.
Trúc xanh tô điểm cho nàng, nàng lại tô điểm giấc