Rất có thể ! Còn những hoa cỏ này thì sao?
Lộ Nhi chợt dừng bước, nhìn trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp hai bên, bất an nhíu mày.
“Tiểu thư, người đang nhìn cái gì?”
Nhìn Lộ Nhi chợt dừng bước trước một bông hoa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh hoa, Tuệ Nhi không hiểu hỏi.
“Ta đang suy nghĩ, đây là hoa thật à?”
Chắc không phải là giả, nàng có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt của hoa.
“Tiểu thư, đương nhiên là thật rồi. Tiểu thư nhìn hồ điệp này. . . . . .”
Đúng vậy, trên bông hoa có hồ điệp ư? Vậy thì cũng sẽ không phải là hoa giả.
Lộ Nhi thở dài, nhưng vẫn không dám động vào, tuy nói là thật nhưng ai biết có thể so với vàng còn đắt hơn chứ?
Tiếp tục đi về phía trước, dọc theo đường đi thỉnh thoảng nàng lại nhìn thấy mấy nha đầu bận rộn, cũng không nhìn thấy mấy nữ nhân của Vương gia.
Các nàng hình như rất bận rộn nên cũng ít ra ngoài đi dạo nha.
Điều này không giống như trong ti vi, không rối loạn giống như những gia tộc lớn khác.
Ngoài thư phòng, có hai thị vệ đang canh gác.
Lộ Nhi nói rõ mục đích