Bé rất yên lặng, mắt nhắm lại, lông mày hơi sắc, ít nhiều có thể nhìn ra hình dạng lông mày, nhưng tóc rất đen, trên mặt nhiều nếp nhăn, cái mũi, cái miệng rất giống Hiên Vương.
“Tại sao nó lại nhỏ như vậy. . . . . .”
Duỗi duỗi tay, muôn ôm con, nhưng Hiên Vương lại không dám, sao nó nho nhỏ, so với bàn tay hắn cùng lắm thì to hơn chút, đây chính là con của hắn ư?
“Mới ra sinh ra vốn nhỏ như vậy, mấy ngày nữa lớn lên là được. Đúng rồi, hiện tại thừa dịp ánh mặt trời còn tốt, tôi giúp hài tử xoa thân thể một chút!”
Hiên Vương gật đầu một cái, hắn cảm kích cười một tiếng:
“Lần đầu tiên ta làm cha hài tử, cái gì cũng không biết, làm phiền tỷ, Ngưu tẩu. . . . . .”
Ngưu tẩu ha ha cười, nói chuyện cũng rất sảng khoái:
“Không phiền toái, tôi cũng rất thích tên tiểu tử này? Nương tử cậu rất dũng cảm, vẫn chưa hề thấy khóc lóc?”
Đảo mắt nhìn nữ nhân mệt mỏi ngủ trên giường, nàng dặn dò nói:
“Để cho nàng nghỉ một chút, lát nữa tôi đi nấu chút cháo, đợi nàng tỉnh thì ăn. . . .