Rất nhiều hình ảnh hiện lại trong đầu, Lộ Nhi nhớ bọn họ đang chạy trối chết, nhớ tới tiếng trẻ con khóc, nhớ tới. . . . . .
“Con. . . . . . con của ta. . . . . .”
Thanh âm của Lộ Nhi cắt đứt tiếng la của Đại Ngưu, tất cả mọi người quay đầu lại, Ngưu tẩu vội vàng ôm đứa nhỏ qua——
Lúc này bé được bao bằng cái chăn nhỏ bằng vải thô, đó là đồ Ngưu tẩu mới làm xong cách đây không lâu.
Nơi này ở trong núi, cuộc sống của bọn họ cũng không dư dả, quần áo vải thô đối với bọn họ mà nói cũng không dễ có.
“Đang ngủ?”
Một đứa nhỏ rất đáng yêu, gương mặt trắng trắng, không phải là rất béo, mũi kiên nghị có hình, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, giống như anh đào vậy, thỉnh thoảng khẽ động đậy, dường như muốn hút cái gì đó.
Gương mặt của bé rất giống với Hiên Vương, lông mày mặc dù không đen, nhưng nhìn hình dạng lông mày cũng gọi là mày kiếm anh tuấn.
Đây là con của Hiên Vương, không sai. Hiện tại, trừ không thấy được ánh mắt của