Thanh âm Đại Ngưu rất là vội vàng, Ngưu tẩu cũng bắt đầu bất an, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không nghĩ ra được gì!
“Ta nghĩ không liên quan đến bọn nó. . . . . . Đại Ngưu, dù sao hiện tại bọn nó chưa tấn cống chúng ta, chúng ta không nên đuổi bọn nó đi, Lộ Nhi vừa mới sinh hài tử, không thể làm loạn . . . . . .”
Nữ nhân sau khi sinh là lúc thân thể yếu nhất, Ngưu tẩu bất an níu y phục Đại Ngưu, cầu khẩn nói.
“Ta? Ta lúc nào thì nói rằng muốn đuổi bọn chúng đi? Ta chỉ là lo lắng cho chúng ta! Bọn chúng không tấn công, nhưng giả sử nếu tiếp tục như vậy, chúng ta có thể chống đỡ được mấy ngày? Chúng ta sẽ đói chết, sẽ bị đói chết, nàng có biết hay không? Cũng không phải là Lộ Nhi cần tẩm bổ thân thể sao? Chúng ta chỉ có một con gà, gạo cũng chỉ có thể ăn trong mấy ngày, ngay cả củi, cũng không còn là bao. . . . . .”
Trong lòng Hiên Vương đầu tiên là quýnh lên, tiếp theo là ấm áp, bọn họ là người tốt.