Muốn ôm con vào bên trong, tránh ánh mắt sáng rực của Hiên Vương, lại đúng lúc không có khí lực gì, Lộ Nhi chỉ có thể cúi đầu, trìu mến nhìn đứa nhỏ trong ngực.
“Được rồi, không trêu nàng nữa. Lộ Nhi, ta giúp nàng chuẩn bị chút đồ ăn, nàng cũng đói bụng rồi!”
Hiên Vương đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, Lộ Nhi mỉm cười nhìn hắn tâm tình thật tốt, cảm giác tấm lưng kia cũng lộ ra vui vẻ.
Cúi đầu nhìn con, lại nhìn bóng lưng đã đi xa, trong lòng Lộ Nhi có chút ngọt ngào, nàng trốn được, nàng cùng bảo bảo đều trốn được——
Mặc dù điều kiện nơi này không tốt lắm nhưng cũng không tệ, cùng cha đứa nhỏ ở chung một chỗ, ăn những đồ đạm bạc, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hiên Vương ra cửa, liền nghe thấy giọng nói thì thầm, hắn biết đó là Đại Ngưu. Vốn không nên nghe lén, nhưng một câu nói của Đại Ngưu lại làm cho hắn không nhịn được dừng bước lại.
“Nàng nói xem, có phải là bọn họ giết hoặc là đả thương hổ gì đó hay không?”
Trong núi, chỉ có hổ mới được gọi là chúa sơn lâm, cũng chỉ có nó, mới có thể kêu