Có điều bây giờ nàng đang ở trong địa bàn của người ta, cho dù không phục, nàng cũng sẽ không ngây ngốc nói ra.
“A. . . . . .”
Một tiếng đau a, khó nghe giống như giết heo, Hoàng thượng cũng không nhịn được nhíu mày, chỉ có Khánh Vương vẫn là nhàn nhạt cười, hài lòng nhìn thái y.
“A. . . . . . Công chúa, xin lỗi, mới vừa rồi không cẩn thận, không cẩn thận nhận có chút sai lệch. . . . . .”
Bất an xoa một chút mồ hôi trên mặt, ánh mắt lại len lén liếc về phía Khánh Vương, thấy hắn hơi gật đầu, thái y thu lại ánh mắt, cẩn thận giúp công chúa.
Dĩ nhiên một lỗi lại một lỗi, thời gian một chén trà cũng đã qua, công chúa kêu to đến nỗi thanh âm có chút khàn khàn, trên người cũng là mồ hôi lạnh toát ra, áo ướt đẫm, dính chặt trên người, buộc vòng dáng người lả lướt.
Chẳng qua là người ở nơi này, ai cũng không có chú ý. Khánh Vương cùng Hoàng thượng, bên người mỹ nữ như mây, đương nhiên sẽ không nhìn trộm dáng người yểu điệu của nàng.
Mà hôm nay thái y họ Vương tới đây, hắn