Chu quản gia làm thế nào cũng không thể hiểu nổi ý chỉ này, ông không có tư cách đi cầu kiến Hoàng thượng, nhưng lại bất an chạy đến Khánh Vương phủ, cũng muốn hỏi rõ chuyện gì xảy ra.
“Chu quản gia, ông cũng biết, bổn vương vẫn luôn là một Vương gia nhàn hạ, một tên phế nhân mà thôi! Đây là do Hoàng thượng cùng Hoàng thái hậu định ra, bổn vương có thể làm cái gì?”
Khánh Vương nhếch mày, nghiền ngẫm nhìn Chu quản gia trước mặt gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, thật đúng là Hoàng thượng còn chưa nóng vội, Hiên Vương còn chưa có phản ứng gì, quản gia kia ngược lại ngồi không yên.
“Vương gia, ngài và Vương gia nhà lão nô có quan hệ tốt nhất, ngài cũng biết người trong lòng Vương gia là ai, kính xin Vương gia. . . . . .”
Chu quản gia còn chưa nói xong, mặt Khánh Vương đã lạnh xuống, mắt lạnh nhìn Chu quản gia, lạnh lùng nói:
“Ta biết cái gì? Chu quản gia, bổn vương cái gì cũng không biết. Nhưng nói đi thì phải nói lại, ông làm nô tài, biết cũng không ít nhỉ. . . . . .”
Nô tài