Điệp phu nhân khẩn trương, đôi mắt đỏ lên, nàng cũng chỉ có một nhi tử này, nàng không thể để cho hắn xảy ra chuyện không may!
“Nương, nguời nghĩ gì vậy? Con thật sự là không đủ sức. . . . . .”
Khánh Vương ha ha cười, dụ dỗ cười, Điệp phu nhân nhăn mày, bất an hỏi:
“Khánh, đừng quên ta là mẫu thân của con, ta hiểu con rõ nhất. . . . . .”
“Nương, hiện tại con chỉ muốn có thể nhanh chóng đứng lên. . . . . .”
Nụ cười có chút cứng ngắc, hắn biết vô luận hắn đảm bảo thế nào, Điệp phu nhân cũng không tin tưởng, cho nên hắn lười phải giải thích.
“Khánh, ta dĩ nhiên hi vọng con mau chóng khôi phục, nhưng. . . . . . Con đáp ứng nương, không được đi tìm nàng ta, cùng nàng ta cắt đứt quan hệ, có được hay không?”
Nàng bất an, rất bất an, nàng biết nữ tử kia, cũng sẽ chỉ làm tổn thương nhi tử của nàng. Nhưng nàng cũng biết nhi tử sẽ không dễ dàng buông tay.
Trên đời này, có một loại người không đụng trúng tường nam** sẽ không quay đầu lại, mà con trai của nàng, cho dù là đụng tường nam, cũng chưa chắc sẽ quay đầu.
**tường nam : vì nhà ở Trung Quốc thường xây cửa ở