Hừ, quả nhiên cũng không phải là người tốt, nhìn nàng bị bán với giá hai ngàn lượng bạc, vậy mà hắn không đứng ra ngăn cản?
Khánh Vương không nhìn thấy Lộ Nhi đang bất mãn, hắn cau mày, không hiểu hỏi:
“Lộ Nhi, không phải ai cũng soi gương sao? Nàng nói làm đẹp thì có liên quan gì?”
Hắn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, khi nào thì cần làm đẹp?
Hắn bây giờ cũng không cần phải làm đẹp, chỉ cần cứ thế mà đi ra ngoài bảo đảm toàn bộ nữ nhân ở kinh thành đều bu lại!
Không phải là hắn tự tin quá mức, mà là. . . . . .
Vốn chính là sự thật nha, hắn có tư cách này.
“A, ngài cảm thấy không liên quan sao? Vậy về sau ngài cũng không cần soi gương . . . . . .”
Nghĩ đến thời điểm nàng bị ức hiếp còn hắn len lén đứng ở một bên nhìn có chút hả hê, trong lòng Lộ Nhi rất không thoải mái. . . . . .
Khánh Vương gì chứ, vốn là nàng cảm thấy không phải là một người rất xấu, nhưng tại sao ở thời khắc mấu chốt không thể đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ?
Nếu như khi đó hắn xuất hiện, hắn ngăn cản, nàng sẽ rất cảm kích, rất cảm kích hắn.
“Thế nào? Mỹ nữ, tức giận?”
Trong nháy mắt khuôn mặt Lộ Nhi biến sắc, Khánh Vương biết