“Khánh Vương, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Nơi này là nhà của hắn sao? Làm sao lại cảm giác hắn luôn đi lang thang trong Hiên Vương phủ chứ?
“Lộ Nhi, cười cái gì?”
Ở trong phòng, hắn dĩ nhiên thấy được mất mát trong mắt nàng, trong lòng có chút không tự nhiên. Hắn cũng không muốn xuất hiện nhưng đột nhiên không nhịn được, đuổi theo nàng ra đây.
“Không có gì. Ta chỉ là cảm thấy, hôm nay ngài. . . . . .”
Mắt to liếc một cái, vốn định nói hai chữ “Đẹp trai”, nhưng đến khi ra khỏi miệng:
“Xinh đẹp! Khánh Vương, ta cảm thấy hôm nay ngài thật rất đẹp, phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành nha. . . . . .”
Mình nên thoải mái một chút, mới vừa rồi ở trong thư phòng, nàng thật sự thiếu chút nữa bị Vương gia kia làm cho tức giận gần chết. . . . . .
Mà khi thấy Khánh Vương, nàng liền không nhịn được muốn trêu tức hắn!
“A, Lộ Nhi, làm sao nàng có thể nói ta như vậy chứ? Ta là nam nhân!”
Hắn làm ra một bộ dạng có vẻ tức giận, Lộ Nhi vội vàng cầm tay Tuệ Nhi vọt tới vui vẻ hát:
“Nữ nhân thích tiêu sái, nam nhân thích xinh đẹp. . . . . .”
Mồ hôi, nàng tự dưng nhớ đến bài này cũng liền hát một câu. Khánh Vương thì kinh ngạc hỏi:
“Lộ