Lộ Nhi mặc áo vải thô, tóc dài đen như mực một ngọc trâm vãn lên, lúc này có chút lỏng lẻo, có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi vào trên má. . . . . .
Cả người, xinh đẹp mấy phần, hấp dẫn mấy phần.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tay ôm lấy Oa Oa, Hiên Vương duỗi một cánh tay khác, ôn nhu giúp Lộ Nhi vén tóc ra sau gáy, động tác này đơn giản, lại làm cho tâm Lộ Nhi run lên bần bật ——
Này, cảm giác này tại sao lại giống như vợ chồng già nương tựa nhau nhiều năm như vậy a!
Ánh mắt của hắn, dịu dàng có thể chảy ra nước;
Ánh mắt của hắn, nghiêm túc làm cho người ta mê say;
Môi của hắn, vểnh lên thật cao, dưới rặng mây đỏ, mềm mại trơn bóng.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng gọi thấp, trên môi cũng là nóng lên, hắn nhanh chóng tách ra, hai cái tay, ôn nhu ôm Oa Oa, trên mặt lại treo nụ cười trộm cướp.
“Sau này, có thể hoa si, nhưng chỉ có thể đối với ta, không thể đối với người khác!”
Lời nói bá đạo, hắn nói ra lại