Phiền não đi lại trong phòng, phía ngoài tiếng kêu đau đớn càng ngày càng nhỏ, Tiểu Man cũng bị kéo tới đây, nhưng nàng ta chỉ là một nha đầu, hỏi thế nào cũng không biết giải dược ở đâu.
“Cha, cái này nhất định phải có giải dược sao? Linh đan giải độc gì đó có thể dùng hay không?”
Nghĩ đến độc, Lộ Nhi chợt nhớ tới lúc nàng hôn mê, Cô Ưng cho nàng ăn hai hạt Huyết ngọc hoàn, không biết cái đó hiệu quả như thế nào.
“Linh đan gì?”
Linh đan trong cung không ít, có thể giải bách độc cũng không nhiều.
“Cái đó, ví dụ như Huyết ngọc hoàn. . . . . .”
Lộ Nhi thử nói, không nghĩ tới ánh mắt Từ thái y sáng lên, hai mắt chăm chú nhìn Lộ Nhi:
“Cái đó dĩ nhiên có thể. Lộ Nhi, con có Huyết ngọc hoàn? Nó có thể cải tử hồi sinh. . . . . .”
Lộ Nhi lắc đầu một cái:
“Không có!”
Từ thái y nhăn mày, vẻ mặt lại ảm đạm:
“Vậy con hỏi cha làm cái gì?”
Lộ Nhi nhìn thử ra bên ngoài, có rất