“Nói mau, có phải là chất độc bị áp chế kia đã phát tác trước thời hạn ?”
Trên gương mặt Hoàng thái hậu là một mảnh tái nhợt, tại sao có thể như vậy, làm sao lại như vậy?
Không phải thái y đã nói, ít nhất phải mười năm nữa sao?
“Nương nương, thật ra thì, lần này mặc dù Vương gia bất ngờ trúng độc, nhưng cựu thần cũng không nghĩ tới, Ngao hương lại có thể kích thích Phá băng đan trong người Vương gia. . . . . .”
Ánh mắt Từ thái y lạnh lẽo, vốn phải mười năm sau độc mới phát tác vậy mà lại bị trước thời hạn, đây đối với Đại Nguyệt bọn họ, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!
Hơn nữa Hiên Vương, chỉ là một Vương gia, nhưng bây giờ lại là tướng công của nữ nhi ông, thì càng không thể xảy ra chuyện gì .
“A. . . . . . Từ thái y, có cách nào áp chế được không?”
Từ thái y lắc đầu một cái, mày rậm nhíu chặt:
“Tạm thời, máu của Lộ Nhi có thể kiềm chế, nhưng cách này cũng không phải là thượng sách. . . . . .”
“Máu của Lộ Nhi ?”
Hoàng thái hậu nhăn mày, không trách được ngày đó nhìn sắc mặt nàng ta tái