Nghĩ đến Hướng Quân, nghĩ đến công chúa, ánh mắt Hiên Vương đột nhiên trầm xuống, hắn không hiểu tại sao mẫu hậu lại nói như vậy, không thể làm khó dễ công chúa, không thể làm khó dễ Hướng Quân!
Đại Hướng quốc so với bọn họ không kém, nhưng Đại Nguyệt cũng không phải là mèo bệnh, nếu như trở mặt, đối với bên nào cũng không tốt!
Chẳng qua là đối với Hoàng thái hậu, hắn cũng không thể cãi lời công khai.
Đang cùng Bảo Bảo nói chuyện, bỗng nhiên Chu quản gia đi vào, trong tay cầm một tờ giấy, gương mặt hoảng sợ nhìn Hiên Vương:
“Vương gia, bọn họ đưa tới. . . . . .”
“Người đâu?”
Hiên Vương đoạt lấy phong thư, lạnh giọng hỏi:
“Là phi tiêu bắn tới cửa, không bắt được người. . . . . .”
Phi tiêu bắn tới? Hiên Vương liếc nhìn phi tiêu trong tay Chu quản gia, rất bình thường, không có một chút đặc biệt, đoán chừng là bọn họ tùy tiện mua.
Mở thư ra, chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt Hiên Vương đại biến.
“Hiên, chuyện gì xảy ra?”
Hoàng thượng đi vào đúng lúc, thấy gương mặt tuấn tú của Hiên Vương lạnh như băng, bất an hỏi.
“Không sao, là người của Hướng Quân làm. . . . . .”
Tay, vô lực buông xuống, là người