Bảo Bảo mơ mơ màng màng bỗng nhiên mở mắt ra, hắn không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào Hiên Vương, ánh mắt lạnh như băng!
Hiên Vương vốn cũng không để ý tới Bảo Bảo, nhưng loại sát khí lạnh như băng kia quá rõ ràng, cảm giác thấy nguy hiểm khiến cho hắn không nhịn được nhìn xung quanh——
Không có, chung quanh đây không có sát khí, cũng không có bất cứ người nào!
Quay đầu lại, thấy Bảo Bảo trong tã, thấy ánh mắt lạnh kinh người, Hiên Vương kinh ngạc lắc đầu một cái, lại lắc đầu!
Không đúng! Làm sao có thể?
Bảo Bảo, Bảo Bảo mới có mấy tháng, làm sao có thể sẽ. . . . . . . . . . . .
Sẽ có sát khí đây? Chuyện này căn bản là ảo giác, không thể nào!
Hắn xoa xoa mắt, hai mắt nhìn Bảo Bảo, chỉ thấy ánh mắt Bảo Bảo vẫn như cũ.
Nhưng. . . . . .
Con chỉ là một đứa trẻ mấy tháng, làm sao có thể như vậy?
“Bảo Bảo, con hiểu được lời của cha ư?”
Bảo Bảo gật đầu, rất dùng sức gật đầu một cái.
“Con đang lo lắng cho nương ư?”
Bảo Bảo khinh thường trợn mắt, người cha này cũng quá kém