“Chúng ta không bình thường? Chúng ta ngang ngạnh? Lộ Nhi, thật ra, người thật sự không bình thường, người thật sự ngang ngạnh là nàng, biết không? Tại sao nàng phải yêu Hiên Vương? Tại sao lại yêu hắn?”
Hai mắt Hướng Quân đỏ hồng, Lộ Nhi sợ hãi vội vàng đứng lên, thấy đôi mắt đỏ giống như muốn ăn thịt người, Lộ Nhi hối hận ——
Không nên mắng hắn, không nên kích thích hắn ——
Hướng Quân tàn bạo, nàng cũng biết, nhưng. . . . . .
Nhưng một cú kích thích vừa rồi, tại sao lại khiến hắn hăng hái như vậy?
“Ngài. . . . . . Ngài muốn làm gì?”
Nhìn Hướng Quân tiếp tục đi về phía nàng, Lộ Nhi run rẩy hỏi.
“Nàng nói xem ta muốn làm gì? Lộ Châu. . . . . .”
Xong rồi, hắn lại kêu thành Lộ Châu rồi, không phải là Hướng Quân gặp ma chứ? Lộ Châu là nữ nhân của hắn, xưng hô này cũng không hay.
“Ta. . . . . . Ta không phải là Lộ Châu, không phải là Lộ Châu của ngài, ta là Lộ Nhi, là Lộ Nhi. . . . . .”
Lộ Nhi tiếp tục lùi lại, thấy cánh cửa cách đó không xa, có phải là nàng nên chạy thẳng ra