“Hừ, Lộ Nhi, không nên làm ta nổi giận!”
Bàn tay vỗ vỗ, vậy mà ba một tiếng vỗ trên cái mông của Lộ Nhi, nàng phí sức đạp đá, nhưng làm thế nào cũng không thể đá trúng hắn!
“Này, ngài, ngài muốn làm gì. . . . . .”
Cả người bị ném mạnh trên giường, Lộ Nhi luống cuống, sợ hãi nhìn nam nhân điên cuồng trước mắt, trong mắt hắn là ánh hồng, đỏ hồng, nàng nghĩ đến. . . . . .
“Nàng nói thử xem?”
Hướng Quân cười tà mị, nụ cười mềm mại đáng yêu, cùng ánh mắt đỏ thẫm, tuyệt đối không tương xứng.
“Ta. . . . . . Ngài không cần làm loạn. . . . . .”
Mặc dù, từ lúc đầu đến trước khi hai người yêu nhau, Lộ Nhi chưa từng nghĩ đến việc thủ thân vì Hiên Vương, nhưng lúc này Lộ Nhi tuyệt đối không muốn cho Hướng Quân chạm vào mình!
Nàng sợ hắn, hắn như vậy, đối với nàng mà nói là rất xa lạ, nàng không biết Lộ Châu đang ở đâu, nhưng nàng nghĩ, Lộ Châu làm sao có thể sẽ thích người