Bảo Bảo thở dài giống như người lớn, Bối Bối không hiểu nháy mắt mấy cái:
“Ca ca, ca cùng nương đang nói cái gì vậy. . . . . .”
Hắn nghe thế nào cũng không hiểu, cái gì ánh mắt, cái gì lòng, hắn thế nào cũng không hiểu?
“Tiểu hài tử, không nên nói leo!”
“Tiểu hài tử, không nên nhiều lời!”
Hai người dường như là đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, hai người lại trợn mắt nhìn nhau mấy lần, sau đó ha ha cười. . . . . .
Bối Bối, thật là quá đáng yêu.
“Bảo Bảo, trước đây con làm gì? Không phải là xã hội đen chứ?”
Sau khi cười xong, Lộ Nhi mới thản nhiên hỏi, có điều khi nhìn khí chất của Bảo Bảo thì cảm thấy bối cảnh phức tạp hơn nàng nhiều.
“Không phải!”
Lộ Nhi buông lỏng tâm tình, con trai của nàng không phải xã hội đen là tốt rồi, nếu như là hắc lão đại, vậy thì. . . . . .
“Vậy thì tốt, mẹ an tâm. . . . . .”
Vỗ vỗ ngực, Lộ Nhi cười ha ha, Bảo Bảo trợn trắng mắt, xã hội đen, đã chết sống lại lần nữa rồi, mọi chuyện