Lộ Nhi gật đầu một cái, Bảo Bảo đột nhiên thân thiết, khiến cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà vừa mừng vừa lo).
“Nhưng kiếm của sư phụ cho quá nặng. . . . . .”
Lộ Nhi nháy mắt mấy cái, không trách được tiểu tử này thân thiết như vậy, thì ra có chuyện cầu mình. Thật là chồn hôi chúc tết gà ——
Không yên lòng a.
“Cho nên?”
Ánh mắt phòng bị nhìn Bảo Bảo, trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, vô cùng bất an.
“Ừm, mẹ à, Bảo Bảo muốn. . . . . .”
Dùng sức kéo tay Lộ Nhi, ý tứ của hắn rất rõ ràng, để cho Lộ Nhi ngồi xổm xuống, muốn nói thầm cho Lộ Nhi.
“Nói đi, con trai!”
Hai chữ “con trai” cố ý cắn vô cùng nặng, Bảo Bảo ha ha cười, nhẹ giọng nói:
“Con nghe nói, cha có một kho binh khí nho nhỏ?”
Chuyện này làm sao nó biết a? Đối với mấy việc này nàng không quan tâm, nhưng cũng tuyệt đối không biết.
“Mẹ chưa đến đó. . . . .”
Trên mặt Lộ Nhi có chút mất