Mặc dù có chút không quen, nhưng trong lòng Lộ Nhi vẫn cảm thấy rất hưng phấn, thậm chí có chút kích động.
“Bảo Bảo, con cũng phải cẩn thận một chút. . . . . .”
Bảo Bảo cũng có cảm giác nguy hiểm sao? Nàng chưa nói với con chuyện gì, đặc biệt là sau khi biết Bảo Bảo mang theo trí nhớ kiếp trước, nàng làm chuyện gì cũng đặc biệt chú ý.
“Mẹ, yên tâm đi, con không sao. . . . . .”
Bảo Bảo vui vẻ cười, hắn đã từng nói, hắn sẽ bảo vệ tốt bản thân và người nhà.
Buổi tối lúc Hiên Vương trở lại, bỗng nhiên nói hôm sau hắn muốn nghỉ ngơi một ngày, sau khi lâm triều trực tiếp trở về nhà.
“Chuyện cũng xử lý xong rồi?”
Lộ Nhi mỉm cười, ánh mắt thử dò xét hắn.
Thật ra cũng không phải là hắn không tin nàng, chẳng qua là có rất nhiều chuyện, nói cho Lộ Nhi cũng vô ích, cho nên, hắn tình nguyện một người gánh chịu.
“Lộ Nhi, mấy ngày nay khiến cho nàng lo lắng. . . . . .”
Hiên Vương nằm nghiêng ở trên giường, muốn mỉm cười, nhưng chân mày lại nhíu chặt