Thật ra từ rất lâu, con người chính là như vậy, khi không biết thì có thể không thèm để ý, cái gì cũng không muốn, nhưng khi đã biết rõ, hiểu rõ, lại có thể. . . . . .
Lộ Nhi đau lòng nhìn Hiên Vương, điều nàng muốn nói nhất chính là, không muốn làm Hoàng thượng, không nên thích ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó, không nên. . . . . .
Nhưng nàng không phải là Hiên Vương, cũng rất khó để hiểu rõ cảm thụ của Hiên Vương, đó vốn là thuộc về mình, bỗng nhiên cho người khác cũng được, nhưng tại sao cuối cùng lại phải cho hắn biết:
Đây là của ngươi mà, chỉ là vì cái gì lại cho người khác chứ?
“Lộ Nhi, cho tới bây giờ ta chưa từng thích chỗ ngồi đó, chỗ ngồi đó mệt chết đi, hoàng huynh mấy năm nay rất cực khổ. . . . . .”
Mặc dù, hắn luôn luôn giúp đỡ Hoàng thượng, nhưng so với Hoàng thượng, áp lực trên người hắn nhẹ hơn nhiều.
“Hiên. . . . . .”
Không phải nam nhân đều rất thích quyền vị sao? Hiên không chút do dự nói như