“Hiên. . . . . .”
Qua hồi lâu, khuôn mặt Lộ Nhi đã sớm đỏ lên, nàng bất an nhìn Hiên Vương, ảo não hỏi:
“Chúng ta đi. . . . . .”
“Lộ Nhi, nào có dễ dàng như nàng nghĩ?”
Hiên Vương thở dài, hắn rất hiểu Hướng Quân và Hàn Minh, bọn họ đều không phải là người dễ thương lượng.
“Nàng cũng biết Hướng Quân rồi đấy, bên kia còn có một công chúa đang chờ, cho dù hắn cho chúng ta, đoán chừng cũng sẽ thừa cơ để cho công chúa trở lại. Lộ Nhi, đến lúc đó nàng sẽ làm sao?”
“Chuyện này, Hiên, giải độc cho chàng quan trọng hơn, Lộ Nhi không có chuyện gì. . . . . .”
Cho dù là rời khỏi Hiên Vương, nhưng Lộ Nhi tin tưởng cũng chỉ là tạm thời, nàng sẽ không buông tha Hiên Vương, tuyệt đối sẽ không.
“Nàng sẽ đem ta tặng cho nàng ta sao?”
Trong thanh âm có chút tức giận, Hiên Vương nổi giận nhìn Lộ Nhi, nàng chỉ thở dài nói:
“Chàng cũng biết đấy, mọi chuyện đều là tạm thời thôi. Ta không phải là quân tử, trước tiên cứ dụ người đã. . . . . .”
Lộ Nhi