Tiểu Tuệ quay đầu, nhìn thân thể nho nhỏ của Bảo Bảo, ôn nhu nói:
“Đại thiếu gia thật hiểu chuyện a. Thiếu gia, nương nương chuẩn bị sắp xong rồi, xin ngài chờ một chút nha. . . . . .”
Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, nhìn khuôn mặt bóng loáng ôn nhuận của Lộ Nhi, thở dài giống như người lớn:
“Nương, nhìn mặt của nương, con cũng hoài nghi con không phải con đẻ của nương. . . . . .”
Lộ Nhi cười ha ha:
“Tiểu tử thối, lời này có ý gì hả?”
“Nương không giống như là nương nha, cảm giác không khác gì tỷ tỷ của con . . . . .”
Bảo Bảo ha ha cười, nhưng trong lòng cũng thoáng qua một chút nghi ngờ, gương mặt mẹ vẫn chưa từng thay đổi, ngay cả khi cười to, khóe mắt cũng không có một chút nếp nhăn.
“Đúng vậy, nương nương, Tiểu Tuệ cũng cảm thấy người cực kỳ trẻ. Lúc Tiểu Tuệ mới hầu hạ người, người vẫn là bộ dạng như vậy . . . . .”
Tiểu Tuệ cũng vội vàng phụ họa, Lộ Nhi cười vui vẻ đứng lên:
“Hai người miệng ngọt nha. Aiz, năm năm rồi, ta cũng già rồi. . . . . .”
Trong miệng