“Bảo Bảo, con ra ngoài chờ mẹ một chút, lát nữa mẹ và con cùng đi chọn. . . . . .”
Nàng đã có chìa khóa rồi, nó đang nằm dưới gối, Lộ Nhi mỉm cười còn Bảo Bảo lại cả kinh, tiếp theo là chân mày nhếch cao ánh mắt rực rỡ, thanh âm có chút run rẩy:
“Mẹ, có thật không?”
Lộ Nhi gật đầu một cái, từ ái cười nói:
“Con đi chơi trước đi, mẹ mặc quần áo tử tế rồi chúng ta cùng đi chọn, được không?”
Bảo Bảo cuống quít gật đầu, tiếp theo vội vàng xoay người, vui vẻ chạy ra ngoài, lúc tới cửa, hắn vẫn không quên quay đầu lại, dặn dò:
“Mẹ, nhanh lên một chút nha. . . . . .”
Lộ Nhi gật đầu, cũng đúng lúc này, Tiểu Tuệ đi vào, mang trên mặt nụ cười ngọt ngào toan tính:
“Nương nương, Đại thiếu gia thật là cao hứng nha. . . . . .”
“Đúng vậy, tìm được đồ chơi đương nhiên nó sẽ vui vẻ. . . . . .”
“Đồ chơi gì vậy?”
Tiểu Tuệ