“Cha, cha thật tốt. . . . . .”
Bình thường thời gian tiếp xúc cùng Hiên Vương không nhiều lắm, nhất định là người cha này luôn luôn bận rộn, Bảo Bảo hưng phấn nhìn Hiên Vương, thanh âm cũng cực kỳ kích động.
“Ha ha, Bảo Bảo, con xem cái này. . . . . .”
Đi tới một khung sắt, Hiên Vương chỉ vào một cuốn phía trên, cười nói:
“Cái này là một thanh nhuyễn kiếm hoàng tổ phụ để lại. . . . . .”
Buông Bảo Bảo ra, Hiên Vương mang nó xuống, tay hơi run lên, cuốn đồ vốn là được cuốn gọn lại giờ đã mở ra:
“Con xem. . . . . .”
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, đây chính là nhuyễn kiếm? Lúc trưng bày, giống như một loại vải thượng hạng cuộn vào, nhưng khi mở ra lại cảm thấy rất sắc bén?
Thân kiếm không phải là rất sáng nhưng lưỡi kiếm cũng rất bén nhọn.
“Cha, cha có thể biểu diễn một lần để cho Bảo Bảo xem một chút không?”
Bảo Bảo rất hứng thú, hắn hưng phấn nhìn Hiên Vương, vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy, Hiên, chàng thử một chút đi!”
Tới cổ đại lâu như vậy, Lộ Nhi còn chưa