Bảo Bảo trịnh trọng nhận lấy, kiếm kia quả nhiên giống như cha nói, tuyệt đối không nặng.
“Cha, con rất thích. Con cũng thử múa một chút. . . . . .”
Lộ Nhi gật đầu một cái, Hiên Vương cũng mỉm cười, Bảo Bảo đã học võ được mấy ngày rồi, có thể sẽ biết chút chiêu thức.
Đi tới bên người Lộ Nhi, Hiên Vương nắm tay Lộ Nhi, khẽ cười nói:
“Xem thử con của chúng ta . . . . . . . . . . . .”
Có điều Hiên Vương còn chưa nói xong, Bảo Bảo đã đứng ra múa, chiêu thức kia, tại sao cảm giác quen thuộc như vậy?
Lộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt Hiên Vương cũng tràn đầy kinh ngạc, hai mắt ngạc nhiên nhìn Bảo Bảo, bàn tay nắm tay Lộ Nhi cũng khẽ dùng lực.
“Hiên. . . . . .”
“Suỵt. . . . . .”
Lộ Nhi vừa muốn hỏi một tiếng, tay Hiên Vương đã đặt lên môi nàng, ý bảo nàng yên lặng, Lộ Nhi nghĩ, cho dù đứa con trai này mang theo trí nhớ hiện đại tới, nhưng. . . . . .
Nhưng nói như thế nào