Ông thầy tướng số kia nói nàng không thuộc về hiện đại cho nên nàng mới có thể tới đây, mới có thể đi tới cổ đại!
Nhưng ở cổ đại này, giống như cũng không có đất dung thân, chẳng lẽ nàng cũng không thuộc về cổ đại ư?
Cha của con, cuối cùng vẫn không cho phép con sống ở trên đời này, con sẽ thương tâm sao?
Tại sao muốn chúng ta tới nơi này? Tại sao muốn chúng ta tới bên cạnh hắn?
Hài tử, tại sao?
Một trận gió mạnh thổi qua, Lộ Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, chợt cảm thấy cả người rét run!
Tại sao có thể như vậy?
Sợ hãi mở mắt ra, ánh nến bên trong phòng sớm bị thổi tắt, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt theo cửa sổ chiếu vào làm cho cả gian phòng như trải một tầng sa y màu bạc trắng. . . . . .
Mà cửa sổ kia vốn là trống không lúc này lại chợt có một bóng đen thon dài!
Người nọ đứng trước ánh trăng, không thấy được mặt của hắn, chỉ thấy thân hình thon dài, cảm giác được một ít lãnh khí!
“Ngươi là. . . . . .”
Thích khách?
Hai chữ này Lộ Nhi không có nói ra. Hắn là người, trên đất