“Chuyện này . . . . .”
Bảo Bảo khi đó mới mấy tháng tuổi, một hài tử nho nhỏ, ánh mắt không thể nào sắc bén đến như vậy . . . . .
“Ha ha, Hiên, chàng quá lợi hại, ta biết chuyện gì cũng không thể gạt được chàng. . . . . .”
Lộ Nhi le lưỡi, nếu hắn đã phát hiện, nàng cũng không cần thiết phải giấu nữa, không phải người xưa từng nói « thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị** » sao?
**Nguyên văn 坦白从宽, 抗拒从严: thản bạch tòng khoan, kháng cự tòng nghiêm.
“Thật ra khi Bảo Bảo đầu thai đã mang theo trí nhớ kiếp trước, hoặc là nói con cũng là người xuyên không, nhưng là bắt đầu lại từ đầu mà thôi. . . . . .”
Nói ngắn gọn về thân thế của Bảo Bảo, nhưng Lộ Nhi vẫn không dám hỏi Bảo Bảo trước đây làm nghề gì.
Chuyện muốn nói, con nhất định sẽ tự nói với mình, chuyện không muốn nói, nàng hỏi cũng không được!
“Thật sự?”
Hiên Vương nhếch mày, nhưng cũng không phản đối, chỉ nhìn Bảo Bảo một cái, cười khổ nói:
“Có lẽ, mọi chuyện đều là vận mệnh đi. Con vốn mang theo vận mệnh tiềm long tinh, con mang theo trí nhớ bên kia cũng không phải là chuyện gì xấu. . . . . .”
Đứa nhỏ này, bất kể nói thế nào, nó đều là