Rất nhanh, ba người đã đến ngự thư phòng, Hoàng thượng không có ở đây, công công nói người ở tẩm cung.
“Hoàng huynh vẫn chưa đến. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, tấu chương trên bàn như núi, Hiên Vương không vui nhíu mày một cái, hiện tại đã không còn sớm, để xem xong toàn bộ đoán chừng cũng cần một khoảng thời gian dài.
“Hiên, hiện tại Hoàng thượng thật sự. . . . . .”
Hiên Vương gật đầu một cái, thái giám ngự thư phòng lui ra, bọn họ nói chuyện cũng có thể tự nhiên hơn.
“Cha, những việc này đều phải xử lý xong ư?”
Nhìn những thứ đồ chất đầy như núi, Bảo Bảo giật mình hỏi.
“Đúng vậy, những thứ này là do Nghị chính ty** chọn ra, đã ít đi rất nhiều. . . . . .”
**giống như một bộ phận ban ngành, về việc thảo luận chính sự, bàn việc nước.
Ngồi trên ngự ghế, Hiên Vương cũng không lãng phí thời gian, hắn còn phải nghỉ ngơi, cũng không muốn để cho hai mẫu tử Lộ Nhi phụng bồi mình thức đêm.
“Nương, chữ ở bên này nương có biết không?”
Bảo Bảo cầm một phần tấu chương lên, thản nhiên nhìn lướt qua, chữ phía trên hắn biết, thật ra có xem