“Hiên, cũng không phải là ý này. Bảo Bảo biết ta biết chữ, đối với loại chuyện này cũng biết chút ít, cho nên mới để cho ta giúp một tay sửa sang lại. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng giải thích, ông chồng này mới là quan trọng nhất, Lộ Nhi không muốn làm cho Hiên Vương khó hiểu.
“A, vậy nàng cũng giúp một tay đi!”
Hiên Vương rũ mắt xuống, Bảo Bảo vội vàng giơ ngón tay cái về phía Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Nương xem, con biết cha sẽ không làm khó mà. . . . . .”
Lộ Nhi le lưỡi, nghịch ngợm cười nói:
“Bảo Bảo, con cũng không thể lười biếng, chúng ta cùng nhau giúp cha con. . . . . .”
Nhìn hai người bọn họ liếc ngang liếc dọc, Hiên Vương chỉ thản nhiên cười một tiếng, bọn họ muốn chơi thì để cho bọn họ chơi cho đến thích đi.
Dù sao có mặt hắn ở đây, nếu xảy ra chuyện gì hắn sẽ gánh vác.
Nhưng, thời gian trôi qua, trong mắt Hiên Vương tràn đày kinh ngạc ngày càng không thể tin nổi, bởi vì tốc độ kia, đâu chỉ nhanh gấp đôi?
Tốc độ của Lộ Nhi rất