Chỉ là hiện tại. . . . . .
Aiz, chuyện gì đến thì sẽ đến, chung quy nàng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện.
“Mẹ, Bảo Bảo đã từng nói, những người đã bắt nạt mẹ, dù một người con cũng không bỏ qua!”
Ánh mắt Bảo Bảo lạnh như băng, sâu như hồ nước, trong con ngươi đen láy lóe lên ánh xanh nhàn nhạt, hơi tán ra. . . . . .
Màu xanh nhạt. . . . . .
Sao lại là màu xanh nhạt? Tâm Lộ Nhi run rẩy, Bảo Bảo, màu xanh nhạt. . . . . .
Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?
Hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt Bảo Bảo, một chút xanh nhạt, hơi hơi nhạt, tới nhanh mà đi cũng nhanh. . . . . .
“Mẹ, mẹ làm sao vậy. . . . . .”
Bên tai vang lên tiếng gọi bất an của Bảo Bảo, Lộ Nhi vội vàng phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười:
“Không sao, ánh mắt Bảo Bảo thật xinh đẹp. . . . . .”
Không thể nói cho Bảo Bảo, cũng không có thể nói cho Hiên Vương!
Hiện tại