Hôm nay, gió nhẹ thổi lất phất mặt nước, sóng gợn lăn tăn, khung cảnh thật đẹp!
Bên cạnh hồ sen có trồng mấy cây kim ngân [1], lúc này cành lá xanh tươi, bốn phía là một mảnh xanh mơn mởn, thỉnh thoảng có gió nhẹ đưa mùi hoa nhưng chỉ có mấy cây, mùi hoa lại thanh nhã dường như khó cảm nhận được.
“Mẹ, con muốn biết chuyện năm đó, chuyện giữa mẹ và Hướng Quân, có thể không?”
Cha còn chưa đến, Bảo Bảo chăm chú nhìn Lộ Nhi, thanh âm mang chút nghiêm túc.
“Chuyện này. . . . . . Bảo Bảo, được rồi, mẹ kể cho con là được. . . . . .”
Con không còn là đứa trẻ nữa, mặc dù nó có thân thể giọng nói của một đứa trẻ nhưng Lộ Nhi biết, quá khứ của con cũng không hề đơn giản.
“Dạ!”
Bảo Bảo ngồi xuống, chuyện kia đã kéo dài lâu như vậy, cũng nên có một kết thúc.
Cha không muốn động thủ, mẹ cũng không muốn động thủ, vậy thì có hắn tới xử lý, được lắm.
Lộ Nhi quay đầu, nhìn mặt hồ gợn sóng, bất đắc dĩ cười nói:
“Lúc ấy khi mẹ tới đây đã mang thai hơn năm tháng rồi, cha con nói đã tìm mẹ mất ba năm, cho nên lúc đó, cha con không tin tưởng đứa bé này là của mình. Bảo Bảo, con cũng biết mẹ là người xuyên không, khi mẹ tới đây là mặc quần áo của thời đại chúng ta, theo lý thuyết đó chính là cả người xuyên qua, đúng không? Nhưng lúc đó, công chúa tới bên này, sau đó mẹ mới biết, bọn họ nghĩ rằng mẹ là sườn phi của Hướng Quân, cô gái đó