“Bảo Bảo, cha con là một người đàn ông mà chuyện kia con cũng biết là rất hoang đường, cho nên con không nên trách cha. . . . . .”
Sợ Bảo Bảo sẽ ghi hận Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng giải thích.
“Con biết, con cũng hiểu!”
Bảo Bảo cúi đầu, mẹ không phải là Lộ Châu, điều này hắn cũng dám khẳng định, nhưng Lộ Châu thật sự thì sao? Cô ta đang ở đâu?
“Mẹ, cô gái kia ở đâu? Sau đó có tin tức gì không?”
“Không có, nhưng mẹ có một linh cảm, cô ấy còn sống. . . . . .”
Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, thanh âm đột nhiên cũng trở nên mơ màng:
“Bảo Bảo, con nói xem, không phải là rất kỳ quái đi? Mẹ cùng cô ấy vốn không phải người thân, nhưng diện mạo lại giống nhau? Hơn nữa, kinh khủng hơn là mẹ có thể nằm mơ thấy cô ấy?”
Nếu như không phải vì giấc mơ kỳ quái đó, cũng sẽ không có khoảng thời gian nàng mơ hồ cho rằng mình chính là cô gái đó.
“Chuyện này. . .