Hoàng thượng ngồi trên ngự ghế, cái ghế màu vàng rõ ràng, long bào màu vàng sáng lại làm cho gương mặt hắn càng thêm tái nhợt.
“Bên kia cũng không tiện đối phó, đệ muốn tự mình qua đó thăm dò. . . . . .”
“Hiên, có lẽ dẫn binh đánh giặc không ai so được với đệ nhưng nói đến võ công, mặc dù võ công của đệ cũng rất lợi hại nhưng xông vào hoàng cung, chỉ sợ. . . . . .”
Hoàng thượng cau mày, điều hắn nói cũng là sự thật. Hiên Vương thở dài nói:
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu không thể làm công khai. . . . . .”
Đúng vậy, đó là vật hộ thân gì đó của Thái hậu, mặc dù Thái hậu không có nó sẽ không chết nhưng cũng có thể sẽ yếu ớt bệnh tật như lúc trước.
“Đệ cũng cảm thấy cần phải làm như vậy. Đúng rồi, Hiên, không phải huynh và Cô Ưng có quen biết sao? Nghe nói võ công của hắn không ai bằng, có lẽ hắn có thể trộm được. . . . . .”
Khánh Vương thở dài một tiếng, mặc dù Hiên Vương vẫn không chịu nhắc tới người này nhưng bàn về võ