Nếu như Hiên Vương lên ngôi, đại thần đương nhiên sẽ bắt hắn tuyển tú khiến hậu cung phong phú, mặc dù nàng tuyệt đối tin tưởng Hiên Vương nhưng. . . . . .
Những người đó rất phiền toái a, cho nên Bảo Bảo lên ngôi vẫn là tốt nhất, Bảo Bảo mới lớn như vậy, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không phải tuyển tú.
Trong lòng Lộ Nhi tính toán đâu ra đấy, lúc này Bảo Bảo lại không nhịn được hắt hơi một cái, Hoàng thái hậu quan tâm nhìn Bảo Bảo:
“Bảo Bảo, sao vậy, không phải là bị cảm lạnh chứ?”
Nhìn gương mặt từ ái này, Bảo Bảo vội vàng mỉm cười nói:
“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo không sao, vừa rồi mũi hơi ngứa, cho nên. . . . . .”
“Thật không? Nhưng hoàng nãi nãi không yên tâm a, nếu không gọi thái y tới xem một chút đi!”
Hoàng thái hậu thốt ra lời này, Lưu công công thái giám bên người vội vàng lui ra, Bảo Bảo ngăn lại, nói:
“Hoàng nãi nãi, Bảo Bảo thật sự không sao. Lưu công công, trở lại!”
Bước chân đột nhiên đã thu trở lại, Lưu công công ha ha cười nói:
“Chủ tử, Hoàng thái hậu cũng chỉ là quan tâm ngài, ngài không cần. . . . . .”
“Ta thật sự không sao. Hoàng