“Ừm, Bảo Bảo, nhưng con còn nhỏ, hoàng nãi nãi không yên tâm. . . . . .”
Đây chính là bảo bối của Đại Nguyệt họ, bà tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn đi mạo hiểm.
“Cha đã đồng ý. Hoàng nãi nãi, không nên tức giận, nếu như giận nữa thì rất khó coi nha. Nương thường nói, nữ nhân tức giận sẽ mau già. Đúng vậy, Bảo Bảo kể chuyện cười cho người, có được hay không? Đây là chuyện nương kể với con, người có muốn nghe hay không . . . . .”
Dụ dỗ một lão thái thái cổ đại thương hắn, đối với Bảo Bảo mà nói, dễ như trở bàn tay, hắn nghịch ngợm làm mặt quỷ, làm nũng nói mấy lời hay, rất dễ dàng chọc Hoàng thái hậu ha ha cười lớn.
“Nương con kể?”
Bảo Bảo liền vội vàng gật đầu, thật ra hắn không biết kể chuyện cười, cho dù là kể, cũng chỉ là cười đểu!
“Được, Bảo Bảo kể cho Hoàng nãi nãi nghe xem!”
So với ai khác bà lại càng hiểu rõ Hiên Vương, nếu quả thật hắn đã đáp ứng, chỉ sợ dù là bà