Phù Phá Thiên

Lúng túng


trước sau

Gió thổi như đao cắt, cát vàng bay đầy trời, không gian cảnh vật mười phần đơn điệu.

Xột xoạt!

Chân dẫm lên cát phát thành tiếng, dưới chân một đồi cát nhỏ có một cửa hang to lớn, hai bóng người dìu dắt nhau chạy ra ngoài.

Người tới phân biệt là một nam một nữ, nam ngũ quan bình thường, nữ dung mạo mỹ lệ, chính là Lý Phù cùng Tuyết Linh hai người. Bọn hắn lúc này khắp người đều là máu, hơi thở chập chùng, hiển nhiên thương thế cực nặng.

Cảm nhận ánh mặt trời bỏng rát đã lâu không thấy, Lý Phù tâm thần phấn chấn hẳn lên. Hắn một bên dìu dắt Tuyết Linh chạy nhanh, một bên to giọng hỏi: " Đạo hữu có chỗ nào để đi hay không?"

Hai người bọn hắn liều mạng mới thoát khỏi đạo sĩ già độc thủ, tuy nhiên địch nhân số lượng không chỉ có năm người đơn giản như vậy. Bọn hắn trước mắt chiến lực đã trăm không còn một, tình thế nguy hiểm không chút thuyên giảm, yêu cầu cấp bách tìm một chỗ an toàn để trấn áp thương thế trên người.

Vị trí hiện tại của bọn hắn cách Đại Bắc Thành rất xa, sa mạc lại mênh mông không biết đâu mà lần. Nhất thời Lý Phù không biết đi đâu cho phải.

" ........" Tuyết Linh yếu ớt mở miệng nhưng mãi không nói được thành lời. Cuối cùng nàng ta tại chỗ phun ra một ngụm máu lớn, khuôn mặt vốn trắng nõn bỗng chốc đỏ tươi yêu dị, vậy mà tại chỗ trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

" Hzz...! Cô nương vất vả rồi!" Lý Phù bị phun một mặt máu tươi, lắc đầu nói nhỏ . Tu tiên giới nguy hiểm quả nhiên không thể đoán trước, vốn tưởng chỉ là một lần ra ngoài săn yêu bình thường lại xảy ra biết bao nhiêu biến cố, đến mạng nhỏ cũng suýt mất.

Đã không có mục tiêu cụ thể, Lý Phù trực tiếp tuỳ ý chọn bừa một phương mà chạy. Dù sao Sa Hải bao la như vậy, hắn cũng không tin đám hắc y nhân có thể tìm thấy bọn hắn.

" Thì ra ta trước giờ cái gì cũng không hiểu, chỉ là máy móc đi theo lỗi cũ mà thôi." Một bên chạy vội, Lý Phù không nhịn được than thở. Lần này nguy hiểm tới tính mạng nhưng nhờ thế mà bước vào ngộ đạo trạng thái, thu hoạch quá mức to lớn, đợi hắn hoàn toàn đem lần này cảm ngộ tiêu thụ nhất định có thể tại bên trên phù đạo tiến bộ kinh người.

Đến nỗi nếu như một lần nữa được lựa chọn, Lý Phù vẫn sẽ ra ngoài săn yêu. Điều này làm hắn không biết nên gọi lần này là cơ duyên hay là tai hoạ nữa!

Có lẽ cũng chỉ đối diện chân chính sinh tử ranh giới mới có thể bước vào ngộ đạo cảnh giới, đây có lẽ chính là cái gọi là trả giá đi.



Xột xoạt!

Tiếng bước chân vẫn đồng đều vang lên, Tuyết Linh đã không thể đi đường, Lý Phù chỉ có thể chịu khổ cõng lên nàng ta. May mắn tu tiên giả thể chất sẽ không quá mức yếu ớt, hắn cõng một nữ tử chạy vội cũng không đến mức không nổi.

Trốn chạy là hoàn toàn không có mục tiêu, Lý Phù trong đầu toàn bộ đều là vừa rồi ngộ đạo trạng thái. Cảm giác xé bỏ giới hạn thật sự quá mức thần kỳ, đến nỗi hắn không thể cách nào thoát khỏi.

" Đợi trở về nhất định phải chuyên tâm cảm ngộ lần này thu hoạch! Cảm giác nhiều năm khổ cực đắm chìm phù đạo còn không thu hoạch nhiều bằng một nén hương thời gian ngộ đạo!" Lý Phù lắc đầu cười nhẹ. Hắn lúc này trên người vết thương bởi vì vận động mạnh mà đau như xát muối, đã không còn tâm trạng để suy nghĩ quá nhiều.

Trên lưng cõng mỹ nhân, Lý Phù nặng nhọc đi đường, mỗi bước bước ra đều lún thật sâu xuống mặt cát nóng.

" Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, chỉ mong cổ nhân nói không sai!" Hắn cảm thán một câu, giãn ra hai hàng lông mày, thoải mái cười một tiếng dài. Đại trượng phu dám làm dám chịu, đã muốn ra ngoài xông pha kiếp nạn là không thể tránh, hơn nữa sau này sẽ còn nhiều lần gặp gỡ tương tự, đã vậy cần gì phải sầu lòng, trước mắt cứ vì được sống mà vui cái đã.

Còn người chính là như vậy, lúc nào cũng mất đi mới biết quý trọng, quý trọng rồi lại luyến tiếc vì đã mất đi. Lý Phù phen này tý nữa vứt luôn mạng nhỏ, bỗng nhiên ngộ ra rằng bản thân còn sống đã là may mắn tới nhường nào.

Xuất thành săn yêu gặp sát kiếp.
Mỹ nhân bên mình, dữ hoá lành.
Lần nữa thấy trời, như cách kiếp.
Lưng cõng mỹ nhân, vui nhân sinh!




" Ưmmmm..!" Tuyết Linh mơ màng tỉnh dậy, trước mắt cảnh vật nhập nhoè không rõ. Không đợi thần trí tỉnh táo hoàn toàn, khắp người truyền tới đau đớn đã làm
nàng không nhịn được mà rên thảm một tiếng.

Đầu đau như búa bổ, Tuyết Linh phải mất rất lâu mới có thể suy nghĩ. Ký ức cuối cùng của nàng chính là bên dưới hang động tối tăm đó, nàng cùng một nam tử xa lạ bị tặc nhân vây công dồn vào chân tường.

" Đây là ta còn sống sao?" Tuyết Linh mấp máy đôi môi khô khốc, giọng nói không biết là vui mừng hay nghi ngờ.

Nghĩ lại lúc đó, nàng bởi vì nam nhân kia một câu nói liền điên cuồng liều mạng, vì hắn kéo dài thời gian. Giờ nghĩ lại quả thực nực cười, chỉ là nhìn tình hình trước mắt, hiển nhiên lựa chọn của nàng là đúng.

Lại đợi một chút, cơ thể hồi phục chút khí lực, Tuyết Linh khó khăn ngồi dậy, ba lần bảy lượt cố gắng mới thành công.

Xoát!

Mỹ nhân vừa ngồi dậy, trên thân y phục đắp hờ liền trôi xuống như thác nước. Thân thể hoàn mỹ toàn bộ hiện ra, bên trên làn da trắng nõn như bạch ngọc băng đầy vải trắng.

Tuyết Linh lúc này mới chú ý tới mình vậy mà loã thể, hoảng hốt ở giữa vội kéo lên y phục. Chỉ khổ trên người nàng vết thương lấy chục mà tính, mãnh liệt hoạt động một cái liền đau tới nhe răng nhếch miệng, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ vải trắng.

" Hítttt!" Tuyết Linh hít vào một ngụm khí lạnh, vội dừng lại động tác.

" Đạo hữu vẫn là đừng hoạt động mới tốt, nếu không tại hạ lại tốn công băng bó lại một lần!"

Ầm thanh nam tử đột ngột vang lên làm Tuyết Linh giật nảy mình. Không biết nàng ta nghĩ tới cái gì, mặt đỏ bừng như gấc, lần nữa vội vươn tay kéo lên y phục.

Không khéo chính là vừa động một cái, trên người vết thương liền máu chảy như suối, làn da trắng nõn nhuộm đỏ máu tươi.


" Aaaaaaa.....!" Tuyết Linh nhếch miệng kêu thảm. Có hai lần bài học, nàng ta lại không dám hành động cái gì, chỉ có thể đằng đằng sát khí nhìn về nam tử trong góc.

Nơi này là một hang động nhỏ, ánh sáng tối tăm, không khí ẩm ướt, trong góc lù lù đứng một người, kẻ này ngũ quan bình thường, hai mắt sâu thẳm như hồ mùa thu, không phải Lý Phù thì là ai!

Vị trí Tuyết Linh nằm chính là ở giữa hang động, cách Lý Phù chưa tới mười bước chân. Nữ tử người ta tức giận có thể hiểu được.

Lý Phù dang tay nhún vai, khuôn mặt vô tội: " Đạo hữu cần gì nhìn ta như thế! Cô nương trên người có mười ba vết thương, sâu nhất có thể thấy cả xương, không kịp thời băng bó cầm máu chỉ sợ mạng không giữ được. Nơi này lại hoang sơn dã lĩnh, tại hạ thân bất do kỷ chỉ có thể tự mình vì đạo hữu băng bó vết thương! Đây hoàn toàn là tình thế ép buộc, ta thật sự không tồn tại chút tư tâm."

Tuyết Linh trải qua ban đầu hoảng loạn rất nhanh cũng lấy lại bình tĩnh, thật chậm nằm xuống, nàng ta nhếch miệng khinh thường: " Nam nhân trong thiên hạ kẻ nào chẳng thối tha như nhau. Ngoài mặt thì đạo mạo lịch sự, bản chất lại chẳng khác nào thú hoang mùa sinh sản!"

" Cái này...." Lý Phù bị nói tới cứng họng, chỉ có thể khe khẽ lắc đầu. Hắn ngoài mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại chứa tà hoả, nghe thế chẳng khác nào bị nói trúng tim đen, ú ớ mãi không thể đối đáp.

" Còn đứng đó nhìn, mau tới băng bó lại vết thương cho ta! Ngươi định để bổn cô nương chảy máu tới chết sao!" Tuyết Linh thấy đối phương sững người như tượng, tức giận một tiếng.

" Hả......! Được!" Lý Phù nghe thế giật mình, vội lấy ra vải trắng tiến lên, bàn tay dưới lớp vải run run từng đợt.






Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện