Phù Phá Thiên

Vạn Hoa Thành


trước sau

Tuyết Linh trên thân hờ hững mặc một kiện y phục nam nhân rộng rãi, xuân quang lấp ló, bộ dạng mê người vô cùng.

Đối diện, Lý Phù câu nệ ngồi đó, ngẩng đầu lên cũng không dám chứ đừng nói tới ngắm nhìn mỹ nhân phong cảnh.

" Chúng ta bây giờ ở chỗ nào!" Tuyết Linh đạm mạc hỏi thăm, giọng nói yếu ớt.

" Cách hang ổ Sa Trư đã mấy dặm, xung quanh hẻo lánh, an toàn đảm bảo. Còn về ở nơi nào tại hạ không rõ!" Lý Phù thành thật trả lời, bộ dạng chẳng khác nào ăn trộm bị chủ nhà bắt được tra hỏi.

" Ừ! Coi như ngươi làm việc không tệ. Kể lại lúc đó tình huống cho ta nghe." Tuyết Linh trước khen sau hỏi, hiển nhiên nàng trước đó thương thế quá nặng, đối với việc bọn họ làm sao thoát khỏi hang đá hoàn toàn không nhớ.

" Lúc đó có nương đại triển thần uy, đem đám hắc y nhân đánh tới trọng thương, chiến lực mười không còn một. Tại hạ thấy thời cơ thích hợp liền dùng lượng lớn hoả cầu phù đánh lén, quả nhiên đem bọn chúng đánh tới kẻ chết người thương, hoảng sợ chạy trốn. Sau đó tại hạ một đường đem cô nương chạy trốn tới đây, thấy hang động bí mật liền ở lại điều trị thương thế!" Lý Phù mặt mày tỉnh bơ, nửa thật nửa giả trả lời, hoàn toàn không nhìn ra chút dị dạng.

" Vậy tiểu nữ phải đa tạ đạo hữu vì ta TRỊ THƯƠNG rồi!" Tuyết Linh nheo mắt, như cười như không nói lại. Còn về việc nàng đối với mấy lời này tin mấy phần thật khó nói được.

Tiếp theo là một quãng lặng dài, Tuyết Linh không mở miệng hỏi, Lý Phù không dám ba hoa nói bừa, hai bên không biết suy nghĩ gì trong đầu.

Cuối cùng vẫn là Tuyết Linh động trước, nàng thật chậm thật chậm cúi người, lời nói phát ra từ phế phủ: " Đa tạ đạo hữu cứu mạng! Đại ân không sao kể xiết!"

Nghe tới đây Lý Phù trong đầu thật không biết đâu mà lần rồi, một giây trước còn hùng hùng hổ hổ, giây sau đã chân thành nói tạ, nữ nhân đều khó hiểu như vậy sao?

Lại nói Lý Phù tới nay đã hai tư tuổi đầu, phàm nhân tuổi này đã cưới vợ sinh con từ lâu, đã không còn tính trẻ. Nhưng hắn lưng cõng đại thù, thường ngày chuyên tâm tu hành, đối với ngoại cảnh không chút quan tâm, nữ nhi tình trường một chuyện càng chưa từng nghĩ tới. Tuyết Linh chính là nữ tử đầu tiên hắn nói chuyện nhiều như vậy, lại còn...

Bây giờ mỹ nữ trước mặt, Lý Phù không hiểu bối rối, làm gì cũng không thấy tự nhiên. Thường ngày tự nhận tâm tính vững vàng như hắn, đối với việc này thực sự tức giận không thôi khổ nỗi không thể làm gì.

May mắn ngoài mặt hắn vẫn làm được bình tĩnh, nói năng đúng lễ, cũng coi như chục năm nay lang bạc khắp nơi không phải uổng công!

" Ta cứu cô nương một mạng, cô nương không phải cũng cứu tại hạ một mạng hay sao! Nói gì ân nghĩa ở đây, là tại hạ đa tạ cô nương mới phải." Lý Phù cúi thấp người, chân thành lên tiếng. Những lời này của hắn thật sự không chút tư tâm, nếu không phải Tuyết Linh cô nương liều mạng kéo dài thời gian thì hắn muốn cầm lên phù bút cũng không có cơ hội chứ chớ nói gì vẽ phù.



Tuyết Linh giương đôi mắt đẹp nhìn nam tử bình thường trước mắt, im lặng không nói. Không biết có phải bởi vì vừa cùng nhau vào sinh ra tử hay không mà nàng đối với người này lời nói không hề nghi ngờ, chỉ thấy đối phương là thật tình nói ra suy nghĩ trong lòng.

Thấy đối phương im ắng hồi lâu, Lý Phù chần chờ một chút liền ngửa đầu lên quan sát. Vừa khéo dụng tới đôi mắt đẹp như trời mùa thu kia thì khựng lại một chút rồi lại cúi xuống.

" Đạo hữu là người Cảnh châu sao?" Tuyết Linh bỗng nhiên hỏi một câu không chút liên quan.

Lý Phù do dự một chút, thấy mình không có lý do để giấu diếm liền nhẹ gật đầu. Nghĩ lại Sa Hải địa thế mênh mông, gần đây cũng chỉ có Cảnh châu là tiếp giáp, phù lục một đạo tại Sa Hải lại mười phần thưa thớt, lấy nàng ta thông minh không khó đoán được một hai.

" Hzz...! Cảnh châu yêu tộc hưng thịnh, trước đây không lâu nhân tộc đã bị đẩy lùi khỏi mảnh đất này rồi. Quê hương đạo hữu bây giờ chỉ sợ đã trở thành yêu thú thiên hạ!" Tuyết Linh nhẹ gật đầu, giọng nói tiếc nuối.

Thầm nói một câu đáng tiếc, Lý Phù trong lòng lại là may mắn không thôi. May mắn hắn năm đó không chút do dự rời khỏi Cảnh châu chạy tới Sa Hải khổ cằn này, nhiều năm khổ cực nhưng chung quy vẫn giữ được mạng sống. Nếu để bị cuốn vào nhân yêu chiến tranh bên trong, lấy hắn chút tu vi chỉ có chết không thể nghi ngờ.

" Ta nhìn người khôi lỗi dùng chính là cấp một khôi lỗi, phẩm chất tệ đến không nỡ nhìn, hẳn chỉ là một cái tán tu! Đạo hữu chi bằng theo ta, vì Kim Trúc Thương Minh ra sức. Không dám dấu giếm, vi huynh chính là Kim Trúc Chân Nhân, minh chủ Kim Trúc Thương Minh, có bổn cô nương ở đây nhất định không để ngươi nếm thiệt thòi!" Tuyết Linh nhìn xa xăm, trầm ngâm một lúc rồi nói ra.

Lý Phù nghe tới đây trong lòng hơi động, suy nghĩ một chút liền trả lời:" Đa tạ cô nương ưu ái! Bây giờ
trước mắt quan trọng nhất vẫn là chữa khỏi thương thế, chuyện này ngược lại để sau hãy tính!"

" Cũng được! Nên nhớ Kim Trúc Thương Minh có thể vì đạo hữu cung cấp yêu thú tài nguyên, như vậy một thân phù đạo bản lĩnh cũng không mai một, đạo hữu vẫn là suy nghĩ cho kỹ!" Trong người mệt mỏi, Tuyết Linh yếu ớt nói một câu liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Lý Phù nhìn bóng lưng mỹ nhân gần ngay trước mắt, trong lòng làm ra quyết định.



Ba tháng sau.


Hu... hu... hu...

Gió thôi như khóc, cát bay như mưa.

Đang là giữa đêm, trên cao minh nguyệt nghiêng nghiêng, sắc trời sáng tỏ.

Hai bóng người khoác lên áo dài đi đường, rời khỏi hang động. Bọn hắn một nam một nữ, chính là Lý Phù cùng Tuyết Linh.

Ba tháng trôi qua, bọn hắn thương thế trên người đã chuyển biến tốt đẹp, thực lực cũng đã hồi phục bảy, tám phần. Trải quan cẩn thận thương nghị, bọn hắn cuối cùng quyết định không lại tiếp tục ở lại hang động hẻo lánh mà hướng Vạn Hoa Thành đi tới.

Sở dĩ không đợi cho thương thế khỏi hẳn mới rời khỏi bởi vì trong tay không có tài nguyên, lấy bọn hắn ngồi một chỗ vận chuyển pháp lực trị thương không biết ngày tháng năm nào mới có thể khỏi hẳn. Lại nói thời gian đã qua ba tháng lâu, đám sa tặc kia tự nhiên không dám to gan bằng trời mà quanh quẩn ở gần, trốn tránh đã không còn cần thiết. Đã vậy chi bằng đi tới Vạn Hoa Thành, tổng bộ Kim Trúc Thương Minh chính là ở đây xây dựng.

Sở dĩ tới Vạn Hoa Thành chứ không phải là Đại Bắc Thành bởi nhẽ bọn hắn sợ đạo sĩ già đám người ở lân cận Đại Bắc Thành mai phục. Dù sao thì đám tặc nhân này biết rõ Lý Phù hai người chính là ở tại Đại Bắc Thành. Vẫn nói cẩn thận có thể đi được vạn dặm thuyền, cả Lý Phù cùng Tuyết Linh đều đồng ý không về Đại Bắc Thành, ngược lại nguyện hao phí càng nhiều thời gian đi tới Vạn Hoa Thành cách đó hơn năm trăm dặm.

Rời khỏi hang động, Tuyết Linh phất tay lấy ra một con rùa đen khôi lỗi, quay sang nói: " Lên đi!"

Nói xong nàng khẽ dẫm hai chân, thân hình uyển chuyển rơi xuống mai rùa.

Lý Phù nheo mắt nhìn mênh mông đồi cát, cúi lưng nói một câu tạ liền nhảy lên theo, cách mỹ nhân chưa tới hai bước chân quanh chân ngồi xuống.

" Đi!"

Nữ tử quát nhẹ, rùa đen khôi lỗi bốn chân dẫm mạnh, trên cát phi nhanh như ngựa chạy đất bằng, chẳng bao lâu bóng dáng đã biến mất sau chập chùng đồi cát.



Giữa Sa Mạc mệnh mông sặc mùi tử khí, phía sa một chấm xanh lục vô cùng bắt mắt. Bởi vì không khí bị nung tới vặn vẹo, lại gần mới rõ ràng đó là một ốc đảo vô cùng mênh mông, bên trong cỏ hoa tươi tốt, đại thụ che trời, cùng bốn phía hoang vu hoàn toàn không hợp.

Trên ốc đảo có mấy ngọn núi xanh, cao nhất một toà nằm ở ngay chính giữa. Núi này hiểm trở vô cùng, rừng xanh như thảm, men theo sườn núi xây lấy to to nhỏ nhỏ kiến trúc đếm không xuể. Đây chính là danh tiếng vang xa, Vạn Hoa Thành.

Vạn Hoa Thành, tên một chữ thành nhưng thật ra lại là một ngọn núi, cũng không có tường thành cổng thành cái gì, chính là men theo núi cao xây lên từng toà kiến trúc mà thành.

Hết nằm dưới lòng đất lại leo lên núi cao, Lý Phù trong đầu không thể không cảm thán một câu thành trì ở Sa Hải thật sự kỳ lạ!

Một ngày này, phương xa còn chưa sáng hẳn, bình minh lấp ló nơi chân trời. Hai bóng người cưỡi lên rùa đen khôi lỗi ung dung hướng Vạn Hoa Thành đi đến, nhiều ngày đi đường cuối cùng cũng tới, hai người không khỏi cùng nở nụ cười.

Sau lưng nắng vàng lộng lẫy cứ như thiếp vàng, hai người vai sóng vai như đôi thần tiên quyến lữ.







Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện